17/6/17

KHÔNG ĐỀ SỐ ...

KHÔNG ĐỀ SỐ ...

Đất miền Trung người bao phen vất vả
Nắng bạc đầu mưa trắng xóa đường đi
Năm, bao lần bão táp những cơn giông,
Bỗng biến thế những hoang tàn xơ xác

Mẹ mòn mỏi nơi nhà tranh vách nát
Đợi cha về sửa lại những vết thương
Đã qua thời những con tàu không số
Sao còn tiếp bao mộ gió không tên

Lũ trẻ thơ, lơ ngơ đứng trong gió,
Mắt xoe tròn nhìn phía trước xa xăm,
Ôi, màu trắng, xanh, vàng, hi vọng ...
Giơ tay cao vẫy goi nắng bình minh.

                                                      "S.C"


Share:

4/6/17

KHÔNG ĐỀ SỐ 8

KHÔNG ĐỀ SỐ 8

Mưa từng cơn dội mạnh thân chiếc lá
Gió kêu gào rít lạnh giữa không trung
Biển sao nay không rì rào sóng vỗ?
Nghe ầm ầm, gào thét ở bên tai.

Diều đứt dây lạc trong mưa tầm tã
Cơn mưa chiều mang dòng nước buồn thiu
Mưa từng cơn đến từng cơn không dứt
Nắng sẽ về hong khô những ngày mưa?

.................................................................
..................................................................

Thả hồn cho mây gió đưa đẩy,
Cho nắng tắt, cho không gian yên lặng,
Cho thời gian vô tình biết chờ đợi,
Trong cơn mơ ai thức đợi ai về?


Mấy hôm ngắn gủi hoa rực rỡ,
Ở lại giờ đây là sắc tàn.
Mênh mang dang dở màu tan tác
Hoa tàn nuối tiếc đợi mùa xuân?
                                                "S.C"
Share:

KHÔNG ĐỀ SỐ 3

KHÔNG ĐỀ SỐ 3

Tôi kể người nghe chuyện ngày xưa
Chuyện nàng công chúa ánh trăng đêm
Trên thềm cao nơi cung nguyệt tráng lệ
Đêm từng đêm nàng thầm nhớ về anh

Anh, .................................................

Chàng kỵ sĩ của nắng sớm bình minh,
Của chiều tà nắng hoàng hôn rực rỡ,
Hay là người đem gieo mầm sự sống,
Trải ánh nắng, phủ ấm khắp muôn nơi.

Nàng ánh trăng, nàng kiều diễm dịu dàng,
Mang ánh sáng xoa dịu màn đêm đen,
Cùng trò chuyện với cỏ cây, muông thú,
Nghe chúng kể về kỵ sĩ bình minh.
Về anh, người giữ trái tim nàng...

...........................................................

Chàng xuất hiện sẽ đánh thức nhân gian,
Xóa đi màn đêm ánh sáng nàng ngự trị,
Phải làm sao khi định mệnh là thế,
Hai sinh mệnh, hai sứ mạng phải mang?

Chiều buông nắng tắt kỵ sĩ đi,
Nàng xuống thẫn thơ giọt lệ buồn,
Sóng cuộn trào, trái tim nàng gào thét,
Nức nở ngàn năm, vọng mãi "tại sao?"                                                                        "S.C"
Share:

KHÔNG ĐỀ SỐ 4

KHÔNG ĐỀ SỐ 4

Xuân gõ cửa gọi ai kia ngủ nướng,
Lá thẹn thùng, e ấp dưới nắng mai,
Cây khoan thai vươn cành ca với gió,
Mãi muôn đời luôn có lá cùng cây,

Cô mùa hạ nghe chuyện cây với lá, 
Cũng vội vã thúc giục bảo thời gian,
Ngân nga vang nắng chiếu vàng rực rỡ,
Cây và lá hát vũ khúc ngàn năm,

Bỗng một hôm nàng thu chợt đâu đến?
Chấm vàng vọt cả khoảnh khắc hoàng hôn,
Gió heo may ôn tồn kêu tím tái,
Kìa...! Thời gian vội vàng trên sắc lá,

Cây thẫn thờ hỏi mùa đông lạnh giá,
Lá đi đâu, sao đi mãi không về?
.....................................................
.....................................................
                                                     "S.C"
Share:

KHÔNG ĐỀ SỐ 1

KHÔNG ĐỀ SỐ 1 

(TRĂNG MẶC CHUYỆN ĐỜI!)

Trăng ngẩn ngơ câu giờ thêm chút nữa
Mặc đằng kia lù lù lên cục lửa.
Chuyện: hôm kia trăng nhìn qua khung cửa
Đời lạ quá, không gì lại chia phôi.

Gió hôm nay lại thì thào hỏi nhỏ
Chuyện cây cỏ, chuyện bốn mùa sao hay?
Hàng cây xanh thu chưa về thay lá,
Nắng vẫn vàng sao đông đã vội sang?

Vậy lạ kì chuyện trần gian lạ thế?
Có một hôm, chuyện thành ra là thế?
Trăng phân vân,Đi về hay nghĩ nữa...?
Thôi đành thế!..................................................
Thôi! Trăng mặc chuyện đời!                                                                                                                              "S.C"

Share:

TIẾC NUỐI

“Câu chuyện mối tình đầu thứ n….”   TIẾC NUỐI

Thế giới này có bao nhiêu người nhỉ? Chắc chắn là n người, những người đã nằm xuống, những người đang sống và những người sẽ sống. Và dù thế nào đi chăng nữa họ cũng sẽ có n câu chuyện, và trong số n câu chuyện đó sẽ có n câu chuyện về mối tình đầu.
 Chuyện kể về “câu chuyện mối tình đầu thứ n …” xảy ra trên trái đất.

Cô sử dụng xã hội mạng xã hội như một công cụ để cập nhật thông tin, cô thường check mail để xem có cần thiết phải đăng nhập facebook hay không,  nhưng có một thói quen mỗi lần đăng nhập cô sẽ click vào facebook của người ấy trong danh sách bạn bè của cô, đó là cách duy nhất cô có thể theo dõi anh. Từ ngày anh và cô chia tay, cô cắt đứt mọi mối liên hệ xung quanh mối quan hệ của cô và anh, những người bạn chung quen biết hoặc là biết lờ mờ về cô và anh đã từng quen nhau, cô cố gắng xua anh ra khỏi cuộc sống của cô. Cô luôn mặc định cho bản rằng cô chỉ theo dõi anh như sự quan tâm dành cho người bạn thôi, một người cô biết ơn và nể trọng. Rồi hôm nay, vẫn thói quen cũ, một dòng status với tấm ảnh được dân cư mạng chế và share cho nhau như một chuyện phiếm, điều đó sẽ không có hơn một ý nghĩ trong cô rằng anh đang rất bình yên nếu như không phải có một dòng comment được cháu anh tag tên một người khác trong danh sách bạn bè của anh kèm theo đại từ nhân xưng “mợ” , cháu anh gọi người đấy là “mợ” ; cô không biết cái cảm giác mà người ta hay nói là đau nhói con tim, hay tan nát trái tim là như thế nào vì lúc đó cô còn không biết nó có đập hay không nữa, cô thấy bao tử mình quặn lại, nỏng nảy cào cấu như nó không thể kiểm soát nổi lượng acid dịch vị đang trào ra, hình như nó đang tự cắn xé chính nó, có lẽ do cô đã uống quá nhiều café mà không ăn sáng, nhưng cái cắn xé ấy hình như thấm qua thành ruột vào máu đi lên não, ôm lấy đầu cô là sự nặng trĩu một nỗi buồn mà cô chẳng biết sao để xua nó đi, rồi lập tức nó lan khắp mặt cô làm đôi mắt cô cứ nhòa đi, cổ họng cũng thấy nghẹn …………… cô cứ thẫn thờ nhìn vào màn hình laptop vậy đấy, cứ nhìn như thể tại vì nhìn vào màn hình nên cô mới mắc những triệu chứng về tiêu hóa và thần kinh như thế kia …
⃰⃰         ⃰
Cô của 18 tuổi và một cái lịch hẹn “vào một ngày đẹp trời chúng ta đi dạo nhé” sau khi họ gặp nhau thông qua một người bạn thân của anh mà cô quen biết. Rồi họ cũng hẹn nhau đi dạo, đi dạo lần một, đi dạo lần hai, đi dạo lần ba,……………. đi dạo lần n ……… cô cũng không nhớ nữa, những lần đi dạo đó là những câu chuyện cô thao thao kể anh nghe, chuyện của một con ếch ngồi dưới đáy giếng với cái miệng giếng nói không ngoa thì có đường kính chỉ bằng bán kính của hạt cát. Rồi những lần anh đưa đón cô – đợi chờ vì tính lề mề tiểu thư, những lần cô mè nheo, giận dỗi anh vô cớ, anh vẫn luôn cười và nhẹ nhàng vỗ về cô ……………………
Cô của 19 tuổi, cô tự hỏi tại sao lại là cô, anh chừng mực,  hiểu biết, khiêm tốn, gần như hoàn hảo ……….Cô không tự tin, cô hoài nghi về anh ……. Cô nghe phong phanh và hoài nghi rằng anh theo đuổi cô chỉ là vì lời thách thức từ bạn bè. Và rồi cô càng rời xa anh hơn vì nỗi hoài nghi và sự không tự tin ngày càng lớn dần trong cô mặc cho anh có giải thích thế nào, mặc cho anh đã nói anh yêu cô nhiều như thế nào ……………………………….
Cô của ngày gần 20 tuổi, cũng là lúc cô kết thúc việc học đại cương, cô sẽ chuyển đi trong hè, chuyển vào một nơi cách anh hơn 30km ………….. Họ đã rời xa một thời gian, một khoảng cách xa theo đúng kiểu xa cách, rồi cô cứ thế vào nơi ở mới, không một lời nói nào với anh cả …………… Cô vẫn cứ thế, cứ xua anh ra khỏi nỗi nhớ của mình, và đó cũng là khoảng thời gian khó khăn trong việc định hướng công việc tương lại của cô, cô dần mất tự tin vào năng lực bản thân, nhiều lúc nhớ anh, cô ra khu công viên gần nhà trọ, thả mình cho cơn gió thổi ra hình bóng anh đang ngồi cạnh cô, có khi là hình ảnh anh đang cùng cô ngồi tô tượng, anh nhìn cô nhẹ nhàng và cả thế giới của cô bình yên, rồi hiện thực lúc đó lại đưa cô vào sự nặng trĩu nỗi buồn, sự nhớ nhung và hoài nghi không nguôi. Rất nhiều lần cô soạn tin nhắn và muốn gửi anh nhưng rồi lại xóa………………………………
Ngày anh gửi cô dòng tin nhắn “Anh nhớ những ngày đi cùng em dưới mưa, anh nhớ những ngày…………… anh nhớ nhưng ngày ………………..”. Những kỉ niệm ấy cứ đua nhau dội về, những ngày anh chở cô lòng vòng đi khắp nơi, những nơi anh không thích anh vẫn đi vì đó là cô muốn đi long vòng; và rất nhiều rất nhiều lần họ đi dưới mưa cô không cho anh mặc áo mưa vì cô thích thế, anh thì ướt nhẹp dưới mưa phùn, còn cô thì lại thấy bình yên và tươi mới khi ngồi sau anh , và cả quán phở nơi anh và cô hay ăn …………. Nhưng rồi trong khoảng lặng nhìn về quá khứ cô soạn dòng tin nhắn “Em xin lỗi, em quên hết rồi” – Cô biết, khi cô gửi đi dòng tin nhắn này, lời hứa trước đây cô nhờ vả anh, lời cô nhờ anh hứa “anh đừng buông tay em kể cả khi em không nắm tay anh” cũng sẽ hết, vì anh đã làm hết tất cả để thực hiện lời hứa rồi. Cô nắm chặt điện thoại, đứng ngẩn ngơ, đôi mắt sụp xuống, không dám nhìn vào màn hình, rồi như một định mệnh trớ trêu, chiều hôm ấy cho đến bây giờ cô cũng chẳng bao giờ biết tin nhắn đó có đến được với anh không, một nhóm sinh viên vừa đi vừa nô đùa vô tình va vào cô, chiếc điện thoại đang chịu sự xiết chặt của bốn ngón tay, cùng với ngón cái cái cố kháng cự phím gửi vuột ra, bay qua lan can rời từ lầu 3 của dãy phòng thí nghiệm xuống đất, vỡ tan tành. Chiếc điện thoại vỡ tan tành, nhưng trước mắt cô là sự thật về sự tan tành niềm tin của cô về năng lực bản thân, cô đang bế tắc trong chính việc tìm ra mục tiêu sống của mình, cô thấy mình thất bại và không xứng đáng với anh, anh sẽ tốt hơn nếu không phải là cô……………..Nhưng cô cũng sợ anh sẽ đọc được dòng tin nhắn ấy, cô không muốn vì đó là những lời không thật lòng ……, vì ở một nơi nào đó trong cô luôn mong mỏi một ngày cô và anh đi dạo vào một ngày đẹp trời, cô thao thao kể anh nghe những câu chuyện, chuyện của con ếch ngồi ở đáy giếng, cái giếng mà miệng giếng đã mở to ra rất nhiều.
Rồi một người xuất hiện, một người quan tâm cô như cái cách anh quan tâm cô, có phải lại thêm một sai lầm nữa của cô, cô quyết đinh đến với người đó vì cô biết chắc chắn thông tin về cô và người đó sẽ đến với anh qua những xung quanh anh, anh sẽ dũ bỏ hết những gì về cô, anh sẽ tốt hơn nếu như không có cô. Và có lẽ cô tin, người đó sẽ xóa đi anh trong nỗi nhớ của cô............... Đinh mệnh như chẳng bao giờ tha cho ai bao giờ, cô có việc ở nơi cũ, cô chỉ tò mò thôi, cô tự nhủ vậy và nhắn một dòng tin gửi anh, cô cũng không nhớ chính xác cô đã hỏi anh điều gì, cũng không nhớ chính xác anh đã nhắn lại như thế nào, cô chỉ nhớ anh phải đi làm, 8h tối mới nghỉ, nơi anh đi làm rất xa nơi anh ở và hôm đó trời mưa rất lớn ……… cơn mưa lớn, sao lại khiến cô nặng trĩu và xót xa đến thế ……… 
⃰        ⃰
Hiện thực bây giờ, cô đang nhìn vào màn hình laptop, anh vừa update status rủ ai đó đi ăn với “feeling wonderful with …” . Cô nở một nụ cười, một nụ cười đầy cảm xúc trong đó, có nỗi buồn, nỗi tiếc nuối của cô trong đó..... Cô không hối hận vì những gì đã qua, cô  chỉ tiếc nuối vì sự trẻ con và tự ti, cô đã không thể bước cùng với anh.
Cô quay đi với một nụ cười nhẹ nhàng, tiếp tục quay về với hiện thực của mình,
"S.C"
Share: